Có ba tên trộm đã nhìn thấy, một tên trong số đó nói: “Tôi sẽ đi ăn trộm con dê rừng mà thiếu phụ kia sẽ không hay biết gì cả”.
Tên trộm thứ ba nói: “Cái này có khó gì, tôi có thể lấy trộm hết toàn bộ quần áo đang mặc trên người thiếu phụ kia”.
Tên trộm thứ nhất ngay tại chỗ rẽ của con đường đã lén lén đến gần con dê rừng, cởi bỏ cái lục lạc xuống, buộc vào đuôi con lừa, sau đó dắt con dê rừng đi. Người thiếu phụ nhìn quanh một lượt, phát hiện dê rừng không thấy đâu nữa, liền bắt đầu tìm kiếm
Lúc này, tên trộm thứ hai đi đến trước mặt thiếu phụ, hỏi bà đang tìm kiếm gì, thiếu phụ nói bà đã bị mất một con dê rừng. Tên trộm nói: “Tôi đã nhìn thấy, vừa nãy có một người dắt theo một con dê rừng đi ra khỏi khu rừng này, bây giờ vẫn còn có thể đuổi kịp được”.
Thiếu phụ cầu khẩn người này dắt con lừa thay bà, còn mình thì đuổi theo lấy lại con dê rừng. Tên trộm thứ hai đã nhân cơ hội dắt trộm con lừa đi mất.
Người thiếu phụ từ trong rừng trở về, con lừa cũng không thấy đâu nữa
Bà vừa đi đường vừa khóc, đang đi đang đi, bà nhìn thấy bên cái đầm nước có một người ngồi đó, cũng đang khóc. Thiếu phụ hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì.
Người đó liền nói, anh ta đã làm rớt một cái túi xuống hồ, ai mà giúp anh ta nhặt lên thì sẽ tặng cho người đó hai mươi thỏi vàng
Người kia nói: “Ông chủ nhờ tôi đem một túi vàng vào trong thành, vì đi đường quá mệt mỏi, tôi bèn ngồi nghỉ ở bên đầm này, không ngờ đã ngủ quên mất, trong giấc mơ đã ném cái túi đó xuống đầm nước rồi”.
Thiếu phụ hỏi sao anh không xuống vớt cái túi đó lên. Người đó nói: “Tôi sợ nước, bởi vì tôi vốn không biết bơi, nếu ai có thể vớt túi vàng này lên đây. Tôi hứa sẽ tặng cho người đó hai mươi thỏi vàng”.
Người thiếu phụ mừng rỡ, nghĩ thầm trong lòng rằng: “Chính là vì người ta đã lấy trộm mất con dê rừng và lừa của mình, nên ông trời mới ban hạnh phúc cho mình”. Thế là, bà liền cởi bỏ quần áo bên ngoài, lặn xuống nước, nhưng dù cố gắng đến mấy bà cũng tìm không thấy túi vàng kia đâu. Khi bà từ dưới nước bò lên bờ, thì phát hiện quần áo không thấy đâu nữa. Thì ra tên trộm thứ ba đã lấy trộm quần áo của bà đi mất.
Cảm ngộ
Đây chính là ba cạm bẫy lớn của đời người: sơ suất, cả tin và tham lam.
Thế gian đầy rẫy những giả tướng mê hoặc người ta, bản tính con người luôn tồn tại chỗ thiếu sót, làm việc tuyệt đối không được sơ suất, không nên nhẹ dạ cả tin người khác, tham lam luôn sẽ nhận phải sự trừng phạt.
Hãy nhớ kỹ đời người có ba điều cấm kỵ lớn, hãy là người quyết định sáng suốt. Nhẹ dạ cả tin người khác luôn sẽ phải trả giá.
Đừng có khoác lác rằng bên mình có bao nhiêu bè bạn, đừng nói bạn quen biết bao nhiêu người, mà hãy xem những lúc bạn khó khăn vẫn còn có bao nhiêu người quen biết bạn.
Những người hàng ngày cùng với bạn ăn ăn uống uống, khi có chuyện không nhất định họ sẽ giúp đỡ bạn. Bạn bè, chỉ cần chất lượng, không cần số lượng, cả một xe khoai tây, không bằng một viên minh châu.
Mình có một quả táo, chia cho bạn một nửa, đây chính là tình bạn.
Mình chỉ ăn một miếng, còn lại đều đưa cho bạn, đây chính là tình yêu.
Mình một miếng cũng không ăn, đưa cho bạn toàn bộ, đó chính là cha mẹ bạn.
Mình đem giấu thật kỹ, nói với người khác rằng mình cũng đói rồi, đây chính là xã hội.
Người đàn ông khi một lần rơi vào cảnh nghèo khó, mới biết được người phụ nữa nào yêu mình thật sự. Người phụ nữ có một lúc nào đó dung mạo trở nên già xấu đi, mới biết được người đàn ông nào sẽ không rời khỏi mình. Con người ta chỉ có rơi vào sa sút một lần, mới biết được ai thật lòng quan tâm đến bạn.
Tình bạn, không phải vì bạn có tiền tôi mới đi theo. Tình yêu, không phải vì bạn xinh đẹp tôi mới để mắt đến.Những gì thời gian để lại, không phải giàu sang, không phải vẻ đẹp mà là sự chân thành.
(Theo tinhhoa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét